------------------------------------------------
Sự dại dột lần thứ nhất
8h sáng, chúng tôi gọi taxi ra sân bay với biết bao sự háo hức.
Lên đường đến Malaysia mà cụ thể là Kuala lumpur và Penang, ngoài tui ra thì 3
người còn lại chẳng biết 1 tí gì về cái nơi mình sắp đi. Ha ha, lỡ có bị bắt
cóc cũng ko biết làm sao mà về nữa. Taxi chạy gần 30’ băng qua những con đường
quen thuộc để đến với sân bay Tân sơn Nhất.
Đến nơi thì lập tức nhảy vào làm thủ tục, sự dại dột lần thứ
nhất của tui ở đây, ha ha ha. Biết tại sao ko, trước ngày đi 1 tuần, AirAsia có
gửi thông báo kiu tui làm web checkin nhưng tui ko làm. Tui thấy trên vé máy
bay ghi là “Exempt Check In Fee” nên cứ nghĩ là được miễn phí check in thì cứ
làm theo cách truyền thống là check in tại quầy.
Nhà tui xíp hàng vô cái quầy check in counter sau 1 ông tây.
Và chợt nhìn vu vơ bên cạnh, ui trời, 1,2,3 và nhóm người thứ 4 đã gửi xong
hành lý với web checkin, thế mà mình còn đứng đây à. Cái anh hải quan trẻ này
làm việc nó lâu lắc gì đâu, làm thủ tục checkin mà mất cả gần 10’. Cuối cùng
thì cũng cầm được cái boarding pass trong tay, tự trách mình dại quá, khi về phải
làm web checkin đi thôi.
Cuộc gặp bất ngờ
Vào trong nhà chờ máy bay, tui thấy bất ngờ khi gặp lại bạn
Tiên, người bạn học chung lớp với tui, cũng đi Malay chung 1 chuyến bay. Thật
là thú vị. Chúng tôi trò chuyện 1 chút và cũng đến giờ lên máy bay. Điểm đến lần
này của bạn tôi là cao nguyên Genting và một nơi nào đó tôi ko nhớ rõ. Thế là
chúng tôi lại ko chung đường, thôi thì có duyên ắt sẽ gặp lại.
Rồi thì cũng lên máy bay, ôi tạm biệt Hồ Chí Minh thân yêu,
chúng em lên đường đây, em sẽ giới thiệu Xì Gòn thân iu cho các bạn Mã.
Welkum to Malaysia
Nếu ai đã đi máy bay giá rẻ của Tiger
Airway, AirAsia thì ko lạ gì cái cảnh phải đi bộ xa tít mù từ ngoài máy bay vào
trong chỗ làm thủ tục. Tui xuống máy bay đi theo 1 đoàn người vào cái hành lang
nhỏ được che bằng máy tôn hay gì đó. Mấy cái bảng chỉ đường ở sân bay nó làm
tui rối rắm, phải đi theo cái hành lang mà chẳng biết sẽ dẫn đến đâu, ui moá ơi
đời con sẽ đi đâu về đâu =)). Có cảm giác là con đường nhỏ này nó dài và dài
hơn bên Budget Terminal của Singapore, chắc cỡ đâu gần 1000 mét á(tui hem biết
tui cóa nói quá hem nữa, hihi).
Cuối cùng thì cũng thấy được cái cửa mở, ui trời ơi mừng
quá, sắp hết đi bộ ùi. Nói thiệt là tui lười tập thể thao, nên tui cũng ghét đi
bộ luôn, nhưng giờ thì phải chịu thôi. Vừa vào cửa tui thấy 1 bảng những lá cờ
của các nước, và dĩ nhiên là tui phải chạy tới chụp hình với cờ Việt Nam của
tui chứ. Từ đây đi lên 1 cái thang máy là đến quầy làm thủ tục với hải quan.
Mấy đứa nhỏ xà quần xà quần với cái tô-loét thành ra người
ta làm thủ tục hết rồi mà tui vẫn còn ngồi đây. Hehe, mà thôi kệ, đông người mắc
công chen lấn. Nhìn quanh mấy quầy làm thủ tục thấy 1 nhóm các ông bự con đen
thui lui đứng 888 chuyện với nhau, chỉ còn lại 1 chị cũng bự bự đen đen ko kém,
nghĩ là chắc bả cũng ko khó khăn với mình đâu.
Chúng tôi lần lượt làm thủ tục nhập cảnh, vô cùng là đơn giản
và dễ, ko cần khai tời khai như bên Sing. Đưa hộ chiếu cho bà chị hải quan, bả
nói cái rì mà nghe mãi ko ra, đoán hình như là hỏi “tụi bây qua đây làm chi,
sao ở chi 6 ngày dữ vậy”. Tui quăng ra chữ “travel” bả im re, thằng em còn nói
“bà này hỏi thừa, biết người ta đi du lịch mà còn hỏi”. Xong màn tra khảo, bà ấy
bẩu tui đặt 2 cái ngón tay lên máy quét ( ngón kế ngón cái của mỗi bàn tay đó mấy
bạn). Bà ta liếc tui rồi liếc cả nhà, tui cũng nhìn bả chằm chằm, haha, tui ko
sợ bà đâu. Rồi tui lại hỏi bả ở đây có map KL ko, bà chị lại xổ ra 1 tràng tiếng
Anh lai tiếng Mã. Tui cũng thua chị 2 luôn rồi, cứ gật đại chứ chả biết bả nói
cái quái gì nữa. Sau đó đứng nói chuyện với mấy cô nước ngoài thì biết là ở sân
bay LCCT ko có map đâu.
Hành trình ở sân bay lúc nào cũng thật vất vả, mất nhiều thời
gian nhất trong chuyến đi. Lục tục đi tìm cái chỗ có hành lý của mình, thì ra
là bà con bay chung đã đi về hết, thế mà ko thấy đồ mình đâu cả. Tui chạy lại
cái góc định hỏi anh bảo vệ, nhìn 1 cái thấy hành lý mình nằm gọn 1 góc, hay
quá nhỉ. Đi ra gặp nhóm bạn Tiên cũng lăng xăng đi tìm hành lý giống mình, thì ra
đâu phải có mình mình lăng xăng đâu, hihihi. Tạm biệt nhóm bạn chuẩn bị lên
Genting, chúng tôi đi trước và hẹn gặp lại ở Xì Gòn.
Ra gần cửa sân bay, đối diện quầy Tourist Information, tui
thấy có cái phòng với giường ngủ. Mệt quá, định chụi vô ngồi chút cho đã :D,
nhưng rồi thấy chữ Tune Hotel:
Thì ra là AirAsia nó đang quảng cáo cho cái hotel của nó.
Đi tiếp chút nữa là ra ngoài cửa, gần đó có 1 quầy các hãng
xe bus để về KL Sentral. Tự nhiên đang đi thấy mấy bà thím bán vé đứng lên gào
thét, la ó, chắc là mời tui mua vé đây mà. Ra khỏi cửa, tìm mãi chẳng thấy chiếc
nào mang tên SkyBus cả, hơi bị lo lắng.
Theo hướng dẫn của chú đen thui bộ râu như con be he, muốn
tìm Skybus thì phải đi như sau (tui thim mắm thim muối vô cho bạn dễ hình
dung):
Từ cửa ra ngoài, quẹo
trái, đi theo hết cái hành lang có mái che, tới gần cuối hành lang thì có mấy
anh zai bận áo đỏ đứng kế bên chiếc skybus. Nếu bạn đã book vé skybus chung với
máy bay, chỉ cần hiên ngang đưa cái đó cho nó coi và bước lên xe, thế thôi.
Để tui sâu hàng em Skybus cho các bạn coi. Trước tiên là
vòng ngoài nà, mà xe bus bên Mã cái nào cũng ngon cả, đi nó rất nà êm
Dàn nội thất bên trong nè, mới bước vô thì thấy rất nà lòe
loẹt, xe gì đâu bọc vải nhung đỏ chét. Nhưng mà dàn âm thanh nó rất nà hay nhá.
Máy lạnh cũng khiếp luôn, ngồi run bần bật suốt cả tiếng đồng hồ.
Dọc đường đi cảnh rất là đẹp, cây cọ được trồng thành từng
hàng y như ruộng bậc thang nhà mình, tui gọi nó là ruộng cọ, hehe. Bên đây đi
xe tay lái nghịch, mà mỗi lần xe nó quẹo cua là 1 lần tui chóng mặt, ui móa ơi,
nhìn vô cái vòng cua nó to đùng, nhưng xe chạy rất là êm nhé, ko có cảm giác gì
giống đi xe đò nhà mình cả. 1 tiếng sau đến được tầng hầm của KL Sentral, lúc
này là hơn 4h chiều.
Người nhiệt tình đầu
tiên ở KL Sentral
Skybus chạy vào 1 tầng hầm ở bên dưới KL Sentral và dừng lại.
Tui lục tục xách ba lô xuống xe trong khi người vẫn run bần bật với vì cái máy
lạnh kinh khủng ở trên xe. Trong khi đứa em nó vất vả lôi cái vali ra khỏi em
SkyBus, tui ngó quanh quất tìm đường đi, chợt nhìn lên thấy cái thang máy và ôi
thôi té ngửa với nó. Thang gì mà cao quá
vậy trời, mà chỉ có chiều lên là thang máy, còn chiều xuống thì phải đi bộ. Tui
đang lo lắng cho ngày về, ko biết làm sao mà khinh cái vali to đùng xuống dưới
đó đây. Mà thây kệ tía nó, còn tới 6 ngày lận mà, có gì lúc đó nhờ anh đẹp zai
nào khiêng giùm xuống dưới :)). Ôi chao cái thang máy xứ Mã nó kì cục làm sao,
nó chạy cứ giựt giựt và lâu lâu lại phát ra tiếng kêu nữa chứ. Còn tệ hơn cái
thang máy ngắn củn ở siêu thị Co-op Mart mà tui hay đi.
Bước vào cửa KL Sentral thì thấy ôi sao giống cái chợ Bà Chiểu
nhà mình quá vậy ta. Ngay cạnh cửa là hàng bán bóp da, bóp các chủng loại nhìn
rất ư là đẹp, chữ “Sale 29.9RM” bự chà bá được chưng ra giữa hàng. Các zai đi
cùng tui cứ đứng ngó mấy cái bóp mê mẩn, mặc cho tui lôi kéo chúng nó đi, tui sợ
đến bến xe trễ sẽ ko mua được vé xe bus ngày mai đi Penang. Khu chính giữa tòa
nhà KL Sentral bày bán những sạp hàng hóa y như cái tui hay thấy trong nhà lồng
chợ, nhưng lối đi thì thoải mái rộng rãi hơn.
Đây là KL Sentral này, vào tới đây là tràn ngập các bà thím
trùm đầu bịt mặt. Mấy cái đồ trùm đầu kèm khẩu trang nhà mình chắc xuất xứ từ
bên đây quá, biết vậy tui mua mấy cái khăn về bán kiếm lời, hihi. Mới đây có đứa
còn hỏi tui: xứ Mã nhiệt độ nóng quanh năm, các thím ấy trùm đầu suốt ngày, ko
biết trong đó có chí rận ko ta. Câu hỏi đó rất nà hay, nhưng mà tui nói nó muốn
biết thì mai mốt qua đó hỏi người ta, kaka. Phần tui thì ko dám hỏi.
Xếp hàng tại đây nè mấy bạn để mua coin đi KTM:
Cú sốc đầu tiên là mua vé đi KTM, nhìn vô 1 hàng người xếp
hàng dài dằng dặc mà màn hình lại toàn chữ Malay ko à, kiếm mãi ko thấy cái quầy
mua thẻ EZLink như bên Sing. Thế là túm 1 em hắc y nữ đứng cuối hàng để hỏi
han, ẻm hỏi tui từ đâu đến rồi hỏi tui đi du lịch à, có người quen ko. Nói
chung là cái màn tra khảo quen thuộc khi vào nước bạn. Sau đó cô ta nói sẽ giúp
tui mua vé, ui tui mừng biết bao.
Coi google map thì thấy cái Puduraya Sentral nó nằm ở kế bên
Plaza Rakyat, thế là quyết định sẽ đi mua vé bus đi Penang trước cho chắc ăn rồi
sau đó về hostel. Tức là em phải đi theo cái bản đồ sau đây:
Tui cứ tưởng là phải mua vé cho 2 chặng riêng nên đưa cái tờ
hướng dẫn cho cô ta coi và nói cô ta là cần đi đến Masjid Jamek LRT, nàng sốt sắng
giúp tôi bấm vào cái máy và nhét tiền vào để máy nó nhả coin ra bên dưới. Chúng
tui cứ cám ơn cô ta rối rít mà chẳng biết là sắp có 1 rắc rối xảy ra.