Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Malay 2012 - Ngày 5: Đi thăm thành phố Putrayaja xinh đẹp

Chợ đồ cũ sáng sớm ở phố Tàu

Theo dự định từ trước thì sáng ngày này cả nhà tui sẽ đi thăm thành phố Putrayaja, vốn định để ngày cuối đi luôn, nhưng ngại xách hành lý cồng kềnh nên đã đổi lịch trình.

6h sáng, tui bị cái báo thức nó réo không ngừng, đành phải dậy sửa soạn để đi Putrayaja sớm. Lê mình ra khỏi hostel trong ngái ngủ, tui bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào khi vừa bước chân xuống cửa. Thì ra buổi sớm ở đây vui như vậy, 2 bên đường toàn là những hàng bán đồ cũ nhìn rất thích mắt. Nhưng trước tiên là phải kiếm gì bỏ bụng đã, không thôi sẽ không có sức dạo chơi cả ngày.
Mọi người đi vô con đường Petaling ngay ngã ba ở giữa đường Jalan Chulia, tại đây có rất nhiều hàng bán đồ ăn sáng.


Nhà tui tấp vô 1 khu nhà gồm nhiều hàng ăn trong đó, tui gọi 1 tô mì giá 6RM, họ bưng ra bàn phục vụ mình luôn. Hehe, tui muốn tự phục vụ họ cũng không cho luôn.
Đây là tô mì to đùng cho buổi sáng đầy năng lượng, nước dùng thì sệt như súp cua, có 1 con tôm, 2 cục bột màu trắng cải trang thành trứng cút, mấy lác thịt, ăn cũng không có gì đặc sắc.


Ăn sáng xong thì lên đường đi ra trạm xe bus Pasar Seni, lúc này rãnh rỗi nhìn ngắm khu chợ trời. Họ bày bán dọc vỉa hè từ đường Jalan Chulia ra đến gần ngã 4 ở đường Jalan Tun S.H.Lee. Theo như sự quan sát của tui, những người bán và mua hàng hầu như là người Mã gốc Ấn, chỉ 1 số ít người gốc Hoa. Hình như là những người này bắt đầu bán hàng khi trời còn chưa sáng, và họ chỉ bán có mấy tiếng đồng hồ vào buổi sáng, sau đó trả lại sự thông thoáng cho vỉa hè.
Tui dám chắc là nếu bạn đi tour thì bạn sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những cảnh thế này, vì thế tui nghĩ mình may mắn. Đi chơi không hẳn là chơi mà còn có thể tìm hiểu được góc nhỏ nào đó về cuộc sống nơi đây, tui rất thích điều đó

Người bán trải 1 tấm bạt nhỏ ngay vỉa hè, chỉ với vài ba món hàng trên đó, họ chào mời inh ỏi bằng tiếng Mã lai. Họ bán từ cái xửng hấp cũ, dăm ba món đồ chơi, xe cho em bé ngồi...


... cho tới vải vóc, đồ lưu niệm


... và giày dép, 1 vài đôi mới xen lẫn những đôi giày cũ



Nói chung là đa dạng hàng hóa, nhưng là đồ second hand cả, có hàng tui nhìn thấy đôi giày nó mòn đế luôn, vậy mà họ vẫn đem ra bán. Dĩ nhiên có cung sẽ có cầu, tui thấy cũng có 1 số người mua được những món họ cần, và họ mỉm cười bắt tay người bán.





Đường đến Putrayaja

Một hình ảnh thân quen với người Việt Nam


Bến xe bus ở ngay dưới chân ga tàu điện ngầm Pasar Seni, bạn muốn đi đâu chỉ việc tới đó hỏi các anh điều hành xe ngồi ở lối vào ga Pasar Seni. Như tui nà, chạy lại chỉ vô cuốn guide cái hình ảnh ở Putrayaja để hỏi xe bus, anh đó hiểu ý, bốc tờ giấy ghi số E1 và đưa cho tui.

Túm lại nhe, từ Chinatown bạn đón xe bus E1, giá tiền 3,8RM, thời gian chạy cỡ 30' sẽ tới Putrayaja Sentral.

Cả nhà tui lại trạm chờ xe bus thì thấy ngay con xe E1 đang đứng đó, đúng là gái có lòng thì ông trời ko phụ, he he he. Nhưng chả thấy tài xế đâu cả, tui cũng phải ngồi đợi cỡ 5, 10 phút mới được lên xe; chắc bác tài đi ăn sáng.

Xe chạy 1 mạch không ngừng từ Pasar Seni tới thẳng Putra Sentral luôn, nhờ đi Putrayaja tui mới biết được cảm giác mạnh là thế nào. Ui cha mẹ ơi, tui đứng ngay gần tài xế nhìn thấy ông ấy chạy 100-120km/h trên đường cao tốc mà hết hồn. Tui còn nghĩ nếu lỡ có xe nào đó nó đụng vô chắc là chết bỏ mạng tại đây quá. Nhưng bác tài này đúng là tay lái lụa, xe chạy rất là êm nhá, tui đứng mà chẳng sợ té, chẳng sợ lắc lư. Lên xuống dốc cứ phăng phăng, chẳng giảm tốc độ.





Quãng đường từ KL đến Putra hình như khoảng 25km mà bác tài chạy cỡ nửa tiếng là tới rồi, nhanh quá trời. Xe bus chầm chậm dần đi vào 1 khu nhà và dừng lại, thì ra nơi này là Putra Sentral. Nó chỉ là 1 khu nhà nhỏ và dài cho mọi người ngồi chờ xe bus, như khu bến xe ở Bến Thành á.



Hãy chạy lại đây hỏi thông tin đi lại ở Putra, các bác trong đây sẽ hướng dẫn cả


Giở cuốn guide ra, nơi đầu tiên là Perdana Putra - tòa nhà chính phủ, nên tui chỉ đại là muốn đi tới đó. Bác ấy ghi mấy số xe trong tờ giấy đưa cho tui, tui chỉ việc lại tìm 1 trong các xe đó và leo lên xác nhận với tài xế, mua vé và đi. Mai mốt bạn nào đi cứ làm như vậy á, không lo là ko biết đi xe bus nào.
Còn 1 điều bất ngờ hơn nữa, vé đi từ Putra Sentral tới Perdana Putra vô cùng rẻ, khi nghe bác tài bảo giá vé 1 người là 0.5 RM, tui vô cùng ngạc nhiên. Đường từ Sentral đi vô tới Perdana Putra mất cỡ 15 phút do xe dừng cho khách xuống, nhưng cũng đủ mãn nhãn về khung cảnh ở nơi đây. Xe đi qua những con đường rợp bóng cây, 2 bên là những ngôi nhà phong cách rất là đẹp, không biết theo style châu âu hay châu mĩ. Xe chạy qua 1 cây cầu là biểu tượng của thành phố Putrayaja, sau đó đi 1 vòng tròn giống bùng binh để vòng lại trạm xe bus chỗ Perdana, tui có cảm giác cái bùng binh này nó dài vô tận, đi hoài ko hết.

Sau khi đi hết cái bùng binh khổng lồ thì xe bus thả chúng tui xuống 1 trạm xe bus phía sau Perdana, ước gì Việt nam mình có cái trạm xe bus như thế lầy. Có cả bảng thông báo xe gì sắp tới, và bao nhiêu phút nữa sẽ tới, nói chung vô cùng đúng giờ



Đây là 1 phần trong cái bùng binh khổng lồ


Putrayaja cuối cùng tui cũng tới được đây!!! 

Malay 2012 - Ngày 4: Tạm biệt Penang cổ kính, trở về KL nhộn nhịp - Phần 2

-----------------------------------------------

Hành trình rời Penang

Sau khi checkout ở hostel, cả nhà khăn gói chạy ra ngoài đầu đường Chulia đón xe bus. Lần này thì phải đón xe đi ra Komtar (bus 101), rồi xuống Komtar chuyển xe để đi ra bến Sungai Nibong. Hix, chặng về này tốn thêm tiền vì đi 2 chặng xe bus.

Tui hỏi người ta chỗ xếp hàng đón xe bus ra bến xe Sungai Nibong, người ta chỉ tui đi qua line số 4 (ko biết tui nhớ 9 xác hem ta). Có 1 mẹo là bạn chẳng cần phải nhớ số xe làm gì cho mệt, cứ thấy xe trờ tới là hỏi bác tài ngay, ngoài xe 104 ra, tui đi xe 303 để tới bến xe. Ngồi đó 1 lát thì thấy có 1 chiếc xe bus chạy tới, tui đứng bên dưới cửa xe hỏi bác tài: có đi Sungai Nibong hem bác? Bác gật đầu cái rụp, tui nói bác chờ xíu, lật đật chạy lại lôi cả nhà lên xe. Hix, đi cứ như ăn cướp ấy, ko kịp thở.

Đoạn đường từ Komtar đi tới bến xe cũng hơn nửa tiếng, lại qua biết bao con đường thơ mộng ở ngoại ô với những tàn cây xanh mát.
Tạm biệt những con đường yên ả ở Penang...




Tạm biệt những ngôi nhà nhỏ nhỏ xinh xinh


Bến Sungai Nibong đây rồi


Vừa xuống xe bus nhìn bên kia thấy chiếc Plusliner đã đợi từ đời nảo đời nào, nhưng hem thấy tài xế đâu cả. Hix, nhìn đồng hồ thì thấy là tui đã tới bến xe hơi sớm. Để mọi người ngồi đợi gửi hành lý vào xe, tui tranh thủ đi dạo 1 vòng thăm cái tô-loét nơi đây . Tui có cái tật là đi tới đâu hay thăm tô-loét nhà ng ta, chỗ này cũng hem ngoại lệ.

Giờ rãnh rỗi mới nhìn kĩ bên trong bến này, cũng có bán đồ ăn lặt vặt như mấy cửa hàng tạp hóa nhà mình, cũng có bánh xì nách, đậu phộng đóng gói và mọi thứ đủ để cho chúng ta măm măm giết thời gian cho 4 tiếng đồng hồ tay chân rãnh rỗi trên xe.

Dạo chút xíu thì tui xuống, thấy hành lý đã được gửi xong lên xe, ngồi đợi thêm 15' nữa là xe khởi hành. Có 1 điểm cộng và 1 điểm trừ cho xe Plusliner:
+ Đúng 1h xe chạy, công nhận họ đi đúng giờ kinh khủng. Dù cho trên xe chỉ có phân nửa người đi họ vẫn chạy, tui đếm được cỡ gần 20 người đi xe.
- Xe này hem có ghế bành như xe Konsortium, ghế thì y như xe bus nhà mình, ngồi mệt chết được. Tui bị ngồi 1 bên mà nắng kinh khủng, cái màn che không có dán vào kiếng được, nó cứ bay phấp phới vô mặt, tui ngồi tắm nắng gần 4 tiếng rưỡi.

Mà thôi kệ, dù gì cũng lỡ mua vé rồi, đành chấp nhận thôi. Qua khỏi cầy cầu này là thoát khỏi địa phận đảo Penang rồi, 1 lần nữa nhìn ngắm 2 bên, mong sao cho thời gian đi qua cây cầu dài hơn 13km này lâu 1 chút.




Hành trình trở lại KL

Xe Plusliner chạy khoảng 1 giờ đồng hồ thì dừng ở 1 trạm dừng chân, hành khách có 10 phút để xuống đi giải quyết sầu muộn và nạp năng lượng, lúc này cũng cỡ 2h trưa rồi. Trời thì nắng chang chang, nhiệt độ tui đoán cỡ 35-36 độ, thiệt tình là chỉ muốn chui trong xe thôi. Nhưng tui cũng phải xuống đi lòng vòng thư giãn 1 chút, ko thì ngồi nhũn cả gân cốt.
Trạm nghỉ này cũng bán biết bao nhiêu là món ăn, cái bụng đói của tui nó bị quyến rũ bởi các món bánh chiên đang chưng trong tủ kính. Mua 1 cái bánh như bánh quai vạc giá 5RM để ăn đỡ đói, ăn xong thấy ngán quá chừng.

Đúng 10 phút sau xe lại chạy, và 1 tiếng rưỡi sau xe cũng ngừng 1 lần nữa. Tổng cộng đi xe Plusliner sẽ ngừng 2 lần dọc đường, cũng tiện lợi cho mấy người hay buồn rầu, hehehe.

Gần đến 4h30 đã thấy cái bảng chỉ KL Sentral -300m, thế là cuối cùng cũng tới KL rồi. Đột nhiên xe ngừng ở 1 chỗ lạ hoắc lạ huơ à, chết rồi, làm sao biết đường đi về hostel đây.


Xem bản đồ thì ra đây là chỗ mà lúc đầu cô bạn Shuang Shuang nói là gần khu Chinatown. Ui chao ôi, tìm được đường tới đó là cả 1 vấn đề mà thằng bạn tui nó nổi cơn làm biếng, đòi đi xe taxi, không chịu đi bộ.

Xin giới thiệu với các bạn, đây chính là Old Railway Station của thủ đô KL


Chiếc taxi thứ nhất trờ tới, tui hỏi giá bao nhiu xiền, ông tài xế ra giá 20RM, tui thấy vậy thì lắc đầu vì cảm thấy nó hơi mắc.
Chiếc taxi thứ hai lại tới, tui hỏi giá, ông này làm tui hơi bị sốc, giá 40RM ko thêm ko bớt, tui cho ông bái bai luôn.
Nản quá, thấy bên kia đường có cái chỗ đi xuống, tui cứ tưởng là đường đi tới xe điện ngầm, thế là vận động thằng bạn lười, kiu nó chịu khó đi xe điện. Nó cũng băng qua đường, và làm như máu chụp hình nó ngấm sâu tới óc, quá trình chộp hình lại tốn cỡ 15 phút, hix. Đi tới chỗ KTM Berhad đối diện ga xe lửa, chộp lia lịa luôn à.




Ngay trước KTM Berhad là 1 đường hầm, chúng tui kéo vali xuống cái cầu thang cao ngất ngưỡng với biết bao vui mừng vì sắp tới được trạm xe điện ngầm


Ai dè đâu, xuống đó đi vòng lên lại thấy qua bên kia lại - Old Railway Station. Ối giời ơi, lúc nãy vượt bao gian khó để băng qua đường đầy xe cộ, ai dè lại có cái đường hầm này, tui đúng là 2 lúa mà. Vậy là quyết định cuối cùng sẽ bắt taxi về Chinatown.

Chạy lại hỏi 1 chiếc taxi - là chiếc thứ 3 rùi - tui nói là cần về Jalan Chulia ở khu chinatown, ông tài xế lắc đầu bảo: chúng mày tự đi đi, gần quá tao ko chở, hix.
Rồi nhất quá tam, chiếc thứ 4 chạy lại, tui hỏi giá, bác người hoa bảo 20RM, dĩ nhiên là mừng hơn bắt vàng nữa, thằng bạn tui nó vui ra mặt, hihihi.

Lên xe bác tài không biết đường tới khu chinatown, ui trời ơi, tài xế taxi mà không biết đường là seo ta. Phải mất 1 lúc lâu tui đưa cho ổng coi cái bản đồ để tìm đường đi. Rồi đi chừng 5 phút là tui thấy được cái MRT Parsar Seni, sắp về tới rùi, mừng gì đâu. Trong lúc kẹt xe, bác tài nghe tui nói chuyện, ổng quay sang hỏi tui: Việt nam à? Lần đầu tiên sau 4 ngày trên xứ Mã, cuối cùng cũng có người biết tui là người VN rồi, tui vui ghê vậy đó.

Chen lấn vô con đường Chulia đầy nghẹt người và xe, bác Hoa thả nhà tui xuống ngay cửa hostel, tui mừng cảm ơn bác quá chừng luôn. Kinh nghiệm mai mốt đi xe taxi ở Mã, chọn bác người Hoa mà đi.

Con đường Chulia ngay bên cạnh Petaling Street nổi tiếng nhất ở KL, giờ này đã trở nên vô cùng nhộn nhịp. Nó thôi thúc tui lên checkin khách sạn lẹ lẹ và chạy ngay xuống đường hòa vào những khu shopping hấp dẫn.
Nhưng trước tiên là phải chạy qua bên kia đường, nơi có những món ăn hấp dẫn đang đợi


Tui ăn ở 1 tiệm ăn ngay trước nhà sách, đối diện lối vào khu Petaling Street, đó cũng là địa điểm ăn quen thuộc cho những ngày sau ở KL. Tui gọi 1 tô mì tàu giá 6RM, nó có nhiều món mì cho bạn lựa chọn, chỉ việc nhìn hình và chỉ thôi.

Có thực mới vực được đạo... shopping, hihihi. Ăn uống no nê rồi, giờ là lúc ào vô mua sắm.


Khu Petaling này có rất là nhiều hàng, gồm mắt kính, ví da, dây nịt, áo, móc khóa, và hầm bà lằng các thứ lưu niệm. Nhà chúng tui đi cả 1 buổi tối cho tới khi chợ tan là về ngủ.
Chấm dứt ngày thứ 4 trên đất Mã tại đây.