Chợ đồ cũ sáng sớm ở phố Tàu
Theo dự định từ trước thì sáng ngày này cả nhà tui sẽ đi thăm thành phố
Putrayaja, vốn định để ngày cuối đi luôn, nhưng ngại xách hành lý cồng
kềnh nên đã đổi lịch trình.
6h sáng, tui bị cái báo thức nó réo không ngừng, đành phải dậy sửa soạn
để đi Putrayaja sớm. Lê mình ra khỏi hostel trong ngái ngủ, tui bị đánh
thức bởi những tiếng ồn ào khi vừa bước chân xuống cửa. Thì ra buổi sớm ở
đây vui như vậy, 2 bên đường toàn là những hàng bán đồ cũ nhìn rất
thích mắt. Nhưng trước tiên là phải kiếm gì bỏ bụng đã, không thôi sẽ
không có sức dạo chơi cả ngày.
Mọi người đi vô con đường Petaling ngay ngã ba ở giữa đường Jalan Chulia, tại đây có rất nhiều hàng bán đồ ăn sáng.
Nhà tui tấp vô 1 khu nhà gồm nhiều hàng ăn trong đó, tui gọi 1 tô mì giá
6RM, họ bưng ra bàn phục vụ mình luôn. Hehe, tui muốn tự phục vụ họ
cũng không cho luôn.
Đây là tô mì to đùng cho buổi sáng đầy năng lượng, nước dùng thì sệt như
súp cua, có 1 con tôm, 2 cục bột màu trắng cải trang thành trứng cút,
mấy lác thịt, ăn cũng không có gì đặc sắc.
Ăn sáng xong thì lên đường đi ra trạm xe bus Pasar Seni, lúc này rãnh
rỗi nhìn ngắm khu chợ trời. Họ bày bán dọc vỉa hè từ đường Jalan Chulia
ra đến gần ngã 4 ở đường Jalan Tun S.H.Lee. Theo như sự quan sát của
tui, những người bán và mua hàng hầu như là người Mã gốc Ấn, chỉ 1 số ít
người gốc Hoa. Hình như là những người này bắt đầu bán hàng khi trời
còn chưa sáng, và họ chỉ bán có mấy tiếng đồng hồ vào buổi sáng, sau đó
trả lại sự thông thoáng cho vỉa hè.
Tui dám chắc là nếu bạn đi tour thì bạn sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những
cảnh thế này, vì thế tui nghĩ mình may mắn. Đi chơi không hẳn là chơi
mà còn có thể tìm hiểu được góc nhỏ nào đó về cuộc sống nơi đây, tui rất
thích điều đó
Người bán trải 1 tấm bạt nhỏ ngay vỉa hè, chỉ với vài ba món hàng trên
đó, họ chào mời inh ỏi bằng tiếng Mã lai. Họ bán từ cái xửng hấp cũ, dăm
ba món đồ chơi, xe cho em bé ngồi...
... cho tới vải vóc, đồ lưu niệm
... và giày dép, 1 vài đôi mới xen lẫn những đôi giày cũ
Nói chung là đa dạng hàng hóa, nhưng là đồ second hand cả, có hàng tui
nhìn thấy đôi giày nó mòn đế luôn, vậy mà họ vẫn đem ra bán. Dĩ nhiên có
cung sẽ có cầu, tui thấy cũng có 1 số người mua được những món họ cần,
và họ mỉm cười bắt tay người bán.
Đường đến Putrayaja
Một hình ảnh thân quen với người Việt Nam
Bến xe bus ở ngay dưới chân ga tàu điện ngầm Pasar Seni, bạn muốn đi đâu
chỉ việc tới đó hỏi các anh điều hành xe ngồi ở lối vào ga Pasar Seni.
Như tui nà, chạy lại chỉ vô cuốn guide cái hình ảnh ở Putrayaja để hỏi
xe bus, anh đó hiểu ý, bốc tờ giấy ghi số E1 và đưa cho tui.
Túm lại nhe, từ Chinatown bạn đón xe bus E1, giá tiền 3,8RM, thời gian chạy cỡ 30' sẽ tới Putrayaja Sentral.
Cả nhà tui lại trạm chờ xe bus thì thấy ngay con xe E1 đang đứng đó,
đúng là gái có lòng thì ông trời ko phụ, he he he. Nhưng chả thấy tài xế
đâu cả, tui cũng phải ngồi đợi cỡ 5, 10 phút mới được lên xe; chắc bác
tài đi ăn sáng.
Xe chạy 1 mạch không ngừng từ Pasar Seni tới thẳng Putra Sentral luôn,
nhờ đi Putrayaja tui mới biết được cảm giác mạnh là thế nào. Ui cha mẹ
ơi, tui đứng ngay gần tài xế nhìn thấy ông ấy chạy 100-120km/h trên
đường cao tốc mà hết hồn. Tui còn nghĩ nếu lỡ có xe nào đó nó đụng vô
chắc là chết bỏ mạng tại đây quá. Nhưng bác tài này đúng là tay lái lụa,
xe chạy rất là êm nhá, tui đứng mà chẳng sợ té, chẳng sợ lắc lư. Lên
xuống dốc cứ phăng phăng, chẳng giảm tốc độ.
Quãng đường từ KL đến Putra hình như khoảng 25km mà bác tài chạy cỡ nửa
tiếng là tới rồi, nhanh quá trời. Xe bus chầm chậm dần đi vào 1 khu nhà
và dừng lại, thì ra nơi này là Putra Sentral. Nó chỉ là 1 khu nhà nhỏ và
dài cho mọi người ngồi chờ xe bus, như khu bến xe ở Bến Thành á.
Hãy chạy lại đây hỏi thông tin đi lại ở Putra, các bác trong đây sẽ hướng dẫn cả
Giở cuốn guide ra, nơi đầu tiên là Perdana Putra - tòa nhà chính phủ,
nên tui chỉ đại là muốn đi tới đó. Bác ấy ghi mấy số xe trong tờ giấy
đưa cho tui, tui chỉ việc lại tìm 1 trong các xe đó và leo lên xác nhận
với tài xế, mua vé và đi. Mai mốt bạn nào đi cứ làm như vậy á, không lo
là ko biết đi xe bus nào.
Còn 1 điều bất ngờ hơn nữa, vé đi từ Putra Sentral tới Perdana Putra vô
cùng rẻ, khi nghe bác tài bảo giá vé 1 người là 0.5 RM, tui vô cùng ngạc
nhiên. Đường từ Sentral đi vô tới Perdana Putra mất cỡ 15 phút do xe
dừng cho khách xuống, nhưng cũng đủ mãn nhãn về khung cảnh ở nơi đây. Xe
đi qua những con đường rợp bóng cây, 2 bên là những ngôi nhà phong cách
rất là đẹp, không biết theo style châu âu hay châu mĩ. Xe chạy qua 1
cây cầu là biểu tượng của thành phố Putrayaja, sau đó đi 1 vòng tròn
giống bùng binh để vòng lại trạm xe bus chỗ Perdana, tui có cảm giác cái
bùng binh này nó dài vô tận, đi hoài ko hết.
Sau khi đi hết cái bùng binh khổng lồ thì xe bus thả chúng tui xuống 1
trạm xe bus phía sau Perdana, ước gì Việt nam mình có cái trạm xe bus
như thế lầy. Có cả bảng thông báo xe gì sắp tới, và bao nhiêu phút nữa
sẽ tới, nói chung vô cùng đúng giờ
Đây là 1 phần trong cái bùng binh khổng lồ
Putrayaja cuối cùng tui cũng tới được đây!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét