Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Malay 2012 - Ngày 2: Gian nan để đến với Penang - Phần 2

------------------------------------------------ 

Những người nhiệt tình ở Penang

Xe chạy phải hết 10, 15 phút để qua được hết cây cầu Penang. Từ trên cầu, nhìn bên trái sẽ thấy có 1 hòn đảo ở giữa biển và sắp được nối liền với phía trái đảo Penang bằng 1 cây cầu xây dở dang. Có lẽ trong tương lai, khi tui quay lại Penang thì cây cầu được xây xong và hòn đảo đó sẽ thành điểm tham quan mới, biết đâu được!!!

Để tui sâu hàng 1 số hình ảnh đầu tiên khi xe vừa lăn bánh qua đảo Penang, từ Penang Bridge đến bến xe Sungai Nibong.
Đâu đâu cũng thấy cây cọ




Lúc này khoảng gần 4h chiều nhưng nhìn cảnh vật hơi u buồn




Xe chạy được khoảng 5, 10 phút gì đấy thì tới ngay bến xe Sungai Nibong. Ấn tượng đầu tiên về nơi đây là 1 tòa nhà màu xanh dương, nhìn xa xa thì trông như cái nhà sàn ở bên Tây Nguyên nhà mình, tức là nó giống 1 cái hộp hình chữ nhật ấy. Bến xe ở đây nhỏ bé hơn nhiều so với cái Pudu Sentral ở KL.




Bạn Song Song đi chung chuyến xe với tui rất là tốt. Sau khi xuống xe, bạn hỏi chúng tui định đi đâu, ở chỗ nào, khi nào về lại KL. Tui nói là tui chưa có mua vé về, và định là sẽ mua ngay ở bến xe này. Thế là bạn dắt tui đi lên cầu thang khám phá cái Terminal Bas Sungai Nibong. Tui đã dự định sẵn là chỉ mua vé chuyến đi đến Penang, sau đó coi xe cộ thế nào và mua vé cho chặng về tại Sungai Nibong. thứ nhất là tui chán ngán cái cảnh trễ xe ngày hôm nay của hãng Con sò, thêm nữa hãng này ko có chuyến buổi trưa chạy lúc 1h, quyết định đưa ra là tìm chuyến xe 1h của hãng Plusliner. Thế là bạn dắt tui đi lòng vòng tìm Plusliner counter.

Bên trong tòa nhà này chẳng có gì nhiều, chỉ có các quầy bán vé xe bus nằm dọc 2 bên. Mỗi hãng sẽ có 1 quầy bán vé riêng gọi là counter, phía trước có bảng ghi các chuyến xe chạy, giờ khởi hành. Bạn Song cứ dắt tui đi qua đi lại để tìm cho ra cái Plusliner counter, lát sau vòng lại chỗ có chữ Transnational/ Plusliner. Thì ra là 2 hãng này chung 1 quầy, làm chúng tui tìm miết nãy giờ. Bạn giúp tui trao đổi bằng tiếng Mã với cô bán vé. Bạn Song nói là xe của hãng Plusliner này sẽ ko đến thẳng Pudu Sentral mà tới KTM, cách Pudu Sentral 10 phút đi bộ. Lúc đó ko biết tui nghe làm sao mà cứ tưởng là KTM Komuter, tức là ga tàu điện ngầm, thế là gật đầu đồng ý. Haha, thế là chặng về lại gặp 1 rắc rối nhỏ.

Sau khi giúp tui mua vé, bạn Song Song chào từ biệt gia đình tui. Chúng tui rất là quý sự nhiệt tình của bạn, hẹn 1 ngày ko xa bạn đến Việt Nam, tui sẽ giúp đỡ bạn hết mình. Bạn đã để lại cho tui thêm 1 ấn tượng tốt về những con người Mã Lai.

Tạm biệt bạn Song Song, tui đi đến chỗ chờ xe bus nơi mọi người đang đợi tui. Lại gặp bạn Anna đi chung chuyến bus từ KL, bạn chủ động bắt chuyện với chúng tui. Sau dăm ba câu, bạn chỉ cho tui xe bus đi về Komtar. Thật ra tui cũng đã tìm hiểu sẵn rồi, nhưng dù sao thì vẫn cảm kích bạn giúp đỡ. Theo như hướng dẫn ở trang Rapid Penang mà tui đã tìm hiểu, từ Terminal Sungai Nibong muốn về hostel Red Inn Penang, bạn phải đến được con đường Chulia Street, vì Love Lane là 1 con hẻm nhỏ nằm trong Lebuh Chulia.
Có 1 chiếc xe bus 401 trờ tới, chúng tui vội kéo hành lý lên xe. Theo lịch trình lý thuyết là bạn phải đi xe bus 401 từ Sungai Nibong về Komtar, sau đó bắt tiếp xe 101, 104 từ Komtar về Banana Café- 7-Eleven ngay đầu đường Love Lane. Tuy nhiên lý thuyết nó khác thực tế, tui đưa ngay cái lịch trình với bác tài và nói là nhà chúng tui muốn về đường Love Lane, thế là bác tài OK ngay, bảo là sẽ đưa chúng bây tới đó. Thật là 1 sự may mắn vô cùng, đỡ mắc công xuống Komtar chuyển xe làm gì cho mệt. Mai mốt ai mà có lịch trình đi giống như tui thì cứ lên xe bus 401 và nói bác tài cho về Love Lane nhé, bác sẽ thả ngay gần đó, tiết kiệm được chút tiền và khỏi mắc công chuyển xe ở Komtar.

1 sự bất đồng ngôn ngữ diễn ra trên xe bus mặc dù cả 2 đều nói tiếng anh. Tui hỏi bác về Love Lane tổng cộng 4 người hết nhiu xiền, bác nói tiếng Ing Lít mà tui nghe mãi hổng ra. Rồi bác lắc đầu và kiu tui nhìn bác nhé, tui thấy bác xé cho 4 cái vé, tổng cộng là 8 Ringgit. Haha, giờ mới nhận ra nãy giờ bác đang nói gì.
Lần đầu tiên tui đi xe bus mà ko có người thu tiền, bác tài kiêm luôn bán vé. Khi lên xe chỉ việc nói nơi đến và bác sẽ xé cho miếng vé, sau đó bỏ tiền vào cái khe trên hộp bên cạnh bác. Xe bus nhà mình thì tui chẳng khi nào đi, nên cũng ko dám mong là loại xe thế này sẽ phủ sóng khắp VN.

George Town thẳng tiến!!!!

Đến với phố cổ George Town

Xe bus từ Terminal Sungai Nibong về trung tâm phố cổ mất khoảng gần 45 phút vì dừng nhiều nơi. Bên ngoài ngoại ô của George Town, những con đường xanh ngắt rợp bóng cây, tui cảm giác được rằng những ngày ở Penang sẽ yên bình và thú vị hơn KL nhộn nhịp kia.
Penang cũng có cửa hàng xe Honda này các bạn


Bác tài xế thả chúng tui xuống ngay đường Chulia ở 1 ngã tư. Sau đó bác còn chạy xuống chỉ tui đi đến bảng hiệu 7-Eleven, ngay chỗ đó là đầu đường Love Lane. Ôi sao tui yêu quí những con người ở đây quá ko biết.
Từ ngã tư đường Chulia băng qua bên phía kia, đi 1 đoạn là đã đến 7-11. Ngã tư đây:




Những hình ảnh rất thú vị mà tui thường gặp là các bác Tây đi xích lô mà tui thấy nhan nhản ở phố cổ. Bây giờ ở Sài Gòn muốn đi xích lô thì chỉ có thể ra chợ Bến Thành.


Con đường Chulia yên ả đến lạ kì




Kéo vali 1 đoạn là có thể đến với Love Lane, tui gọi nó là 1 con ngõ, vì nó giống như cái hẻm nhà tui, nhưng nó yên bình hơn.


Từ ngõ Love Lane, bạn đi chừng 5,6 căn là tới Red Inn Penang hostel. Đây là 1 khu nhà gồm 3 căn, bên phía trong cùng là Old Penang GuestHouse, ở giữa là Red Inn Penang và căn ngoài bìa là Reggae Penang, chắc là quán cà phê.
Bạn có thể vào trang chủ của Red Inn Penang để đặt phòng: http://www.redinnpenang.com/


Chúng tui vào quầy checkin gặp 2 cô quản lý dễ thương, 1 cô thì lăng xăng như gà mắc tóc, còn 1 cô thì ngồi lật sổ cho tui ghi tên vào. Tui đóng tiền phòng xong còn phải đóng thế chân chìa khóa phòng 60RM, cô tóc ngắn nói là sẽ trả lại tiền cho chúng tui khi checkout.
Xong thủ tục, cô tóc ngắn dẫn mọi người vô phòng, 1 cái phòng 3 giường tầng, nệm rất là êm, êm hơn nhiều so với cái phòng ở KL. Phía đầu mỗi giường có cái hộc, khi kéo ra sẽ có 1 bóng đèn Neon nhỏ nhỏ xinh xinh, cái đèn này dành cho những người thích thứ khuya đọc sách. Nói chung là ở chỗ này thì mọi thứ đều rất là ổn, chỉ trừ 1 điều là cái mùi nó hơi khó chịu. Chắc có lẽ do cái phòng nó bí hơi, nên lần đầu tiên bước vào phòng có 1 mùi như giấm chua bay ra. Nếu bạn chịu khó hửi thì khoảng 1 ngày sau bạn sẽ thấy nó bình thường, hahaha.

Xong xuôi mọi thứ đã gần 5h30 chiều, tui quyết định là còn nước còn tát, phải tranh thủ đi 1 phần trong kế hoạch đã định. Thế là quyết định đi chùa Phật nằm và đi ra khu Gurney Drive ăn tối.
Đây là đầu đường LoveLane, từ đây nhìn ra Lebuh Chulia với các quán vỉa hè sắp được bày bán


1 bảng hiệu ở Lebuh Chulia


Phía bên kia đường là nơi đứng chờ xe bus


Chúng tui đứng ngay hàng burger thơm tho này để chờ xe bus đi Gurney Drive

Malay 2012 - Ngày 2: Gian nan để đến với Penang - Phần 1

------------------------------------------------

1 sự cố làm hỏng cả kế hoạch

Sáng ngày thứ 2 ở Malay, cả nhà tui dậy sớm xì xụp với mì gói để chuẩn bị ra Pudu Sentral. Cứ ngỡ là buổi trưa đến Penang sẽ được thưởng thức những món ăn nổi tiếng ở đây, nào ngờ lại có sự cố xảy ra, nó làm hỏng ½ lịch trình mà tui định ra từ trước.

7h30 sáng, sau khi check out phòng, chào tạm biệt cô Lisa, người quản lý hostel, chúng tôi kéo cả đống vali đi ra Pudu Sentral. 1 cảnh tượng rất là nhộn nhịp diễn ra ngay trước cửa hostel – 1 khu chợ trời bán đồ cũ - mà chúng tôi không kịp đứng xem họ đang bán gì, chỉ biết rằng những ngày quay lại KL nhất định sẽ có cơ hội nhìn thấy.

Đây là con đường Jalan Sultan, hướng quẹo ra Jalan Pudu.


Sáng hôm ấy có 1 cảnh tượng còn lạ hơn, tui tự hỏi tại sao hôm nay ngoài đường có rất nhiều người mặc áo thun màu vàng, đằng xa có 1 chiếc bus to làm tui tưởng họ là khách du lịch. Họ đứng đầy 1 khúc cổng Petaling street.



Đi hết Jalan Sultan sẽ ra 1 con đường lớn tên là Jalan Pudu, bạn sẽ thấy ngay đường phố KL vắng vẻ lúc gần 8h sáng. Đối diện đường Jalan Sultan sẽ là 1 tòa nhà tên là Kota Raya.


Sau khi quẹo phải, bạn đi thẳng 1 chút nữa là sẽ thấy 1 chỗ rất nhiều xe bus đậu, đó chính là Pudu Sentral đấy. Từ đây bạn cũng có thể thấy được KL Tower


Tui nói thiệt là vốn anh văn của tui cũng tạm đủ xài, nhưng khi phải tiếp xúc với mấy người Mã thì tui lại bó tay. cơm. Cái tiếng anh của họ làm tui ko hiểu được điều mình cần hỏi, thế là giao trách nhiệm cao cả này cho đứa bạn thân, nó lăng xăng đi hỏi chỗ đậu xe bus ở đâu. Thay vì lên trên tòa nhà ngồi đợi, bác Mã lai chỉ chúng tui chui tọt vào tầng hầm của Pudu Sentral luôn, mà quái lạ là tìm ko thấy cây cột nào ghi số Platform 19 cả. Thì ra là họ đánh dấu Platform theo số chẵn. Vì thế mai mốt bạn nào có đi thì cứ vào thẳng bên trên Pudu Sentral, tìm ngay cái bảng ghi là Platform 18, 19 và đi xuống thang máy chờ, lần đầu tui đi nên nó ngu ngơ thế đấy.
Tầng hầm của Pudu Sentral, các xe bus đi đều đậu ở đây cả


Trước đó tui nghe nói là bus ở Malay chạy rất là đúng giờ, thấy 1 con bus của Konsortium đậu ngay Platform 18 thì tưởng là xe chạy đi Penang. Nhưng nhìn kĩ lại thì cái bảng ghi nơi đến lạ huơ lạ hoắc. Tui chạy đi hỏi ông tài xế coi phải đi Penang ko thì ổng khoác tay. Đồng hồ chỉ đã gần 8h15 rồi, lúc này hơi thấy lo lo, tui bắt chuyện với 1 cô người Hoa và cô ấy nói là lâu lâu xe bus nó trễ 1 chút. Người ngồi chờ bus càng lúc càng nhiều, họ ngồi luôn cả bên Platform 18


Cái bus kia nó vẫn ko chịu đi, nó vẫn nằm chình ình ở Platform 18. Ôi bus của tui đâu rồi!!!






Đến 8h30 vẫn chưa thấy xe nào ghi biển đi Penang tới cả, mọi người sốt ruột cả lên. Đứa bạn lăng xăng hết hỏi tài xế rồi hỏi mấy người đang chờ xe, cuối cùng cũng tìm được 2 bạn đi chung chuyến với mình. Haha, có người bị trễ chung rồi, như vậy cũng bớt lo. Trong lúc chờ xe chúng tui trò chuyện với 1 bạn gái nhỏ nhắn người Hoa, bạn này là người nhiệt tình thứ tư mà tui gặp trong chuyến đi Mã lần này.

Cả bạn, tui và những người đi chung chuyến xe đến Penang đều cảm thấy bất an. Bạn gái ấy có tên dịch ra tiếng Việt có nghĩa là Song Song, thôi thì cứ kiu là bạn Song vậy. 9h, rồi 9h45, khi những chiếc bus của các hãng khác chạy ra ào ào, xe của mình đi Penang vẫn chưa thấy đâu, ruột gan bắt đầu nóng lên. Bạn Song Song cũng lăng xăng chạy lại mấy bác tài hỏi tại sao giờ này xe chưa đến, thấy bạn ấy lắc đầu và nói là xe chưa thể xuất bến ở Butterworth – 1 bến xe của Penang. Ui chời ơi, giờ này chưa có xe thì kế hoạch của tui nó hỏng hết, hix, lại còn bỏ bữa trưa, ko thể thưởng thức đặc sản ở nơi nhà bếp thế giới nữa chứ.
10h15 sáng,và rồi 1 chiếc xe nữa của Konsortium chạy vào, cầu trời cho lần này nó rước mình đi, hồi nãy cũng bị hố hàng 1 chiếc rồi. Bạn Song Song đứng bên kia ngoái cổ qua kiu chúng tui. Ai cha, thiệt là mừng hết lớm. Và rồi lên xe thì mọi bực tức nó như được xoa diệu, ôi chao cái nội thất trong xe nó mới sướng làm sao.



1 hàng có 3 ghế bành to chảng, máy lạnh thì mát rượi


Cái ghế bành này ngồi nó mới êm ái làm sao, bên dưới còn có thể bật lên để gác chân nữa.


5 phút sau xe bắt đầu khởi hành do đã đủ người. Ra khỏi tầng hầm thì chúng tui được chứng kiến 1 sự kiện hiếm có mà chưa bao giờ được gặp ở Việt Nam. Ôi cha mẹ ơi, thì ra những người mặc áo vàng ban sáng họ đang biểu tình, họ đứng đầy dọc theo những con đường nhỏ. Chỉ có Jalan Pudu là được thông xe để xe cộ chạy qua, cảnh sát rất đông, đứng dọc 2 bên đường. Tôi chợt nghĩ rằng ngày hôm nay đi Penang quả là 1 sự đúng đắn, mà nếu có ở lại KL thì chắc tui cũng sắm 1 chiếc áo vàng đi theo đoàn biểu tình cho vui, hehehe.

Áo vàng đứng hết con đường Jalan Sultan, nơi có hostel tui ở hôm qua




Và đây, đứng che hết cả Petaling street nổi tiếng, đâu đâu cũng thấy áo vàng.




Chuyện ko hay lại xảy ra, xe chạy được 15 phút thì dừng gần 1 trạm thu phí ở ngoại ô KL, tui nhớ là nhìn đồng hồ lúc này là 10h40 sáng. Mấy người trên xe lúc này vẫn nằm ngủ ngon lành, họ chẳng biết là có gì xảy ra. Tui nhìn quanh quất thì chỉ có bạn trai người Hoa và 2 cô gái tây đang nói chuyện. Họ nói suốt từ lúc lên xe đến giờ. Lại chờ đợi thiệt là lâu, tui nhìn ra ngoài cửa kính xe thì thấy tài xế đang sửa xe. Nói thiệt là lúc này tui tan nát cõi lòng, bị lỡ bữa trưa, mọi kế hoạch hỏng bét, chiều tới Penang trễ ko biết phải làm sao luôn. Gần 1 tiếng sau thì em tui nó thức dậy và chạy ra ngoài xem thử, đột nhiên nó chạy lên kiu mọi người sang xe. Chuyện gì nữa đây trời.

Mọi người lôi hết hành lý chuyển qua 1 chiếc xe khác cũng của hãng Con Sò, vậy là tính từ lúc này thì tui đã bị trễ gần 3 tiếng đồng hồ, mà lẽ ra là giờ này đã gần tới Penang. Lên xe kia nội thất thì cũng vậy, chỉ khác là trên ghế bành có thêm 1 cái gối, và bên dưới không có đồ gác chân. Cứ hy vọng là xe này đừng bị hư nữa.

Xe Con Sò mới chạy rất là êm nhé, đường đẹp nên xe cứ chạy băng băng cỡ 100 -120 km/h ko à (cái này là thằng em tui nó quan sát). Bác tài xế già người Hoa chạy xe nên tui thấy an tâm phần nào, vì tui tin tay nghề vững chắc của bác ấy. Xe chạy được cỡ 1h45’ thì dừng lại tại 1 trạm dừng chân cho mọi người xả xì trét, chỗ đó chỉ là 1 khu wc và mấy cái lều gỗ bán trái cây cho du khách ăn dọc đường. Vì bị lỡ bữa trưa, tui chạy vô kia đi dạo xem có bán gì ăn ko, kết quả là chỉ toàn trái cây, mà trái cây thì không thể thay thế thức ăn trưa. Thôi thì đành lên xe gặm sandwich vậy, bữa trưa khám phá ẩm thực ở Penang đã hoàn toàn bị phá sản.







Xe chỉ dừng đúng 10 phút rồi chạy, 2 thằng nhóc nhà tui còn đang lang thang nơi nào, nghe bạn Song Song gọi lên xe, chúng cong mong ra chạy. Haha, cuối cùng cũng tới kịp chiếc xe, Penang thẳng tiến.
Xe chạy ngang qua 1 thành phố với cái tên quen quen: Ipoh, vượt núi, băng đèo, qua cả những cơn mưa bất chợt dọc đường, Penang ngày càng rất gần, rất gần chúng tui. Khung cảnh dọc đường rất đẹp nên tui ko bỏ lỡ bất kì 1 khung cảnh nào, chúng lần lượt được ghi vào tâm trí tui. Chợt tui thấy 1 hình ảnh quen thuộc mà mấy bữa nay ngày nào cũng gặp trên Internet, ôi Penang Bridge kia rồi, tui reo lên mừng rỡ.
Trước khi qua cầu Penang để đến được với đảo, xe bus Con Sò phải vượt qua 1 trạm thu phí với hàng loạt bảng ghi là Touch n Go.




Và đây, xe bus lăn bánh lên cây cầu vượt biển dài 13,5km.




Penang à, cuối cùng ta cũng đến được với em!!!!

Malay 2012 - Ngày 1: Chạm ngõ Malaysia - Phần 3

------------------------------------------------

Tháp đôi à, I’m coming


Từ ga tàu Pasar Seni, tui mua vé đi 1 lèo tới ga KLCC, nơi đây là tầng hầm của tháp đôi.
Vừa ra khỏi cái tàu, tui lại thấy khó khăn khi tìm đường đi ra ngoài, không ngờ ở 1 nơi nổi tiếng như tháp đôi lại nghèo nàn bảng chỉ dẫn đến vậy. Bạn của tui nó tiến đến hỏi 1 chị đang đứng, nó hỏi gì tui ko biết mà tui chỉ thấy bả lắc đầu và lôi nó đi theo lại 1 cái lối đi, thấy bà chị cứ chỉ chỉ chỏ chỏ rồi thằng nhỏ gật đầu lia lịa, haha.

Men theo con đường, đi 1 chút là thấy cái cầu thang bộ để leo lên mặt đất. Vừa đi được nửa cầu thang thì nghe 2 thằng reo lên, tui ngước nhìn lên thì thấy cái cảnh này đây:

Trong ảnh trên là 1 cái building cao vút, em ấy là hàng xóm của em tháp đôi.

Đi lên trên mặt đất thì thấy ngay 1 khu rộng lớn phía trước shopping mall Suria KLCC.


2 thằng con trai mê chụp hình quá trời, tui thì chỉ đứng ngó xung quanh, ghi lại những kí ức đẹp đẽ của tháp đôi vào đầu mình. Sau đây là seri những ảnh đẹp của tháp đôi, tất cả hình trong này đều do em tui chụp hết (nhà nghèo ba má đông nên chỉ có duy nhất 1 máy chụp hình thui).

Tháp đôi lúc trời sắp ngã tối..




.... và rồi tối hẳn






Cái biểu tượng gì đây ko biết, nhìn lạ lạ, hay hay




Cận cảnh cái Skybridge ở tầng 41…


… và cái đỉnh của 2 em tháp


Đây là cái tòa nhà giữa tháp 1 và tháp 2




Thêm 1 tấm chụp tháp đôi nghiêng



Phía trước Petronas twin tower là 1 hồ nước, đối diện em nó là 1 cái tòa nhà gì đấy, hình như tên là Public Bank.




Chợt nhìn thấy KL Tower ở phía xa kia nhưng trời tối nên chụp ko rõ, trong ảnh là cái tháp trắng trắng có cây cột nằm ở giữa:


3 bác già nhờ bạn tui chụp hình cho họ với tháp đôi, hỏi ra thì biết họ là người Ấn Độ, qua KL tham gia cuộc họp gì đấy ở tháp đôi. Tui thiệt là phục bạn tui ghê, nó nghỉ ra cái trò hay, kiu mọi người đứng cúi đầu xuống thấp để lấy hết được cái phần trên của tháp.





Ngồi nghĩ 1 hồi lâu ngoài tháp đôi, chúng tui quyết định vào bên trong tránh nóng và ngắm nghía coi trong đó có gì.


Bên trong Suria KLCC máy lạnh mát rượi khiến bao nóng nực như tan đi mất. Chúng tui đi dạo quanh cái shopping mall này và trở về hostel, kết thúc 1 ngày mệt nhoài ở KL.
Đây là hình ảnh bên trong Suria:














Các bà các cô ở Suria KLCC