Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Malay 2012 - Ngày 2: Gian nan để đến với Penang - Phần 1

------------------------------------------------

1 sự cố làm hỏng cả kế hoạch

Sáng ngày thứ 2 ở Malay, cả nhà tui dậy sớm xì xụp với mì gói để chuẩn bị ra Pudu Sentral. Cứ ngỡ là buổi trưa đến Penang sẽ được thưởng thức những món ăn nổi tiếng ở đây, nào ngờ lại có sự cố xảy ra, nó làm hỏng ½ lịch trình mà tui định ra từ trước.

7h30 sáng, sau khi check out phòng, chào tạm biệt cô Lisa, người quản lý hostel, chúng tôi kéo cả đống vali đi ra Pudu Sentral. 1 cảnh tượng rất là nhộn nhịp diễn ra ngay trước cửa hostel – 1 khu chợ trời bán đồ cũ - mà chúng tôi không kịp đứng xem họ đang bán gì, chỉ biết rằng những ngày quay lại KL nhất định sẽ có cơ hội nhìn thấy.

Đây là con đường Jalan Sultan, hướng quẹo ra Jalan Pudu.


Sáng hôm ấy có 1 cảnh tượng còn lạ hơn, tui tự hỏi tại sao hôm nay ngoài đường có rất nhiều người mặc áo thun màu vàng, đằng xa có 1 chiếc bus to làm tui tưởng họ là khách du lịch. Họ đứng đầy 1 khúc cổng Petaling street.



Đi hết Jalan Sultan sẽ ra 1 con đường lớn tên là Jalan Pudu, bạn sẽ thấy ngay đường phố KL vắng vẻ lúc gần 8h sáng. Đối diện đường Jalan Sultan sẽ là 1 tòa nhà tên là Kota Raya.


Sau khi quẹo phải, bạn đi thẳng 1 chút nữa là sẽ thấy 1 chỗ rất nhiều xe bus đậu, đó chính là Pudu Sentral đấy. Từ đây bạn cũng có thể thấy được KL Tower


Tui nói thiệt là vốn anh văn của tui cũng tạm đủ xài, nhưng khi phải tiếp xúc với mấy người Mã thì tui lại bó tay. cơm. Cái tiếng anh của họ làm tui ko hiểu được điều mình cần hỏi, thế là giao trách nhiệm cao cả này cho đứa bạn thân, nó lăng xăng đi hỏi chỗ đậu xe bus ở đâu. Thay vì lên trên tòa nhà ngồi đợi, bác Mã lai chỉ chúng tui chui tọt vào tầng hầm của Pudu Sentral luôn, mà quái lạ là tìm ko thấy cây cột nào ghi số Platform 19 cả. Thì ra là họ đánh dấu Platform theo số chẵn. Vì thế mai mốt bạn nào có đi thì cứ vào thẳng bên trên Pudu Sentral, tìm ngay cái bảng ghi là Platform 18, 19 và đi xuống thang máy chờ, lần đầu tui đi nên nó ngu ngơ thế đấy.
Tầng hầm của Pudu Sentral, các xe bus đi đều đậu ở đây cả


Trước đó tui nghe nói là bus ở Malay chạy rất là đúng giờ, thấy 1 con bus của Konsortium đậu ngay Platform 18 thì tưởng là xe chạy đi Penang. Nhưng nhìn kĩ lại thì cái bảng ghi nơi đến lạ huơ lạ hoắc. Tui chạy đi hỏi ông tài xế coi phải đi Penang ko thì ổng khoác tay. Đồng hồ chỉ đã gần 8h15 rồi, lúc này hơi thấy lo lo, tui bắt chuyện với 1 cô người Hoa và cô ấy nói là lâu lâu xe bus nó trễ 1 chút. Người ngồi chờ bus càng lúc càng nhiều, họ ngồi luôn cả bên Platform 18


Cái bus kia nó vẫn ko chịu đi, nó vẫn nằm chình ình ở Platform 18. Ôi bus của tui đâu rồi!!!






Đến 8h30 vẫn chưa thấy xe nào ghi biển đi Penang tới cả, mọi người sốt ruột cả lên. Đứa bạn lăng xăng hết hỏi tài xế rồi hỏi mấy người đang chờ xe, cuối cùng cũng tìm được 2 bạn đi chung chuyến với mình. Haha, có người bị trễ chung rồi, như vậy cũng bớt lo. Trong lúc chờ xe chúng tui trò chuyện với 1 bạn gái nhỏ nhắn người Hoa, bạn này là người nhiệt tình thứ tư mà tui gặp trong chuyến đi Mã lần này.

Cả bạn, tui và những người đi chung chuyến xe đến Penang đều cảm thấy bất an. Bạn gái ấy có tên dịch ra tiếng Việt có nghĩa là Song Song, thôi thì cứ kiu là bạn Song vậy. 9h, rồi 9h45, khi những chiếc bus của các hãng khác chạy ra ào ào, xe của mình đi Penang vẫn chưa thấy đâu, ruột gan bắt đầu nóng lên. Bạn Song Song cũng lăng xăng chạy lại mấy bác tài hỏi tại sao giờ này xe chưa đến, thấy bạn ấy lắc đầu và nói là xe chưa thể xuất bến ở Butterworth – 1 bến xe của Penang. Ui chời ơi, giờ này chưa có xe thì kế hoạch của tui nó hỏng hết, hix, lại còn bỏ bữa trưa, ko thể thưởng thức đặc sản ở nơi nhà bếp thế giới nữa chứ.
10h15 sáng,và rồi 1 chiếc xe nữa của Konsortium chạy vào, cầu trời cho lần này nó rước mình đi, hồi nãy cũng bị hố hàng 1 chiếc rồi. Bạn Song Song đứng bên kia ngoái cổ qua kiu chúng tui. Ai cha, thiệt là mừng hết lớm. Và rồi lên xe thì mọi bực tức nó như được xoa diệu, ôi chao cái nội thất trong xe nó mới sướng làm sao.



1 hàng có 3 ghế bành to chảng, máy lạnh thì mát rượi


Cái ghế bành này ngồi nó mới êm ái làm sao, bên dưới còn có thể bật lên để gác chân nữa.


5 phút sau xe bắt đầu khởi hành do đã đủ người. Ra khỏi tầng hầm thì chúng tui được chứng kiến 1 sự kiện hiếm có mà chưa bao giờ được gặp ở Việt Nam. Ôi cha mẹ ơi, thì ra những người mặc áo vàng ban sáng họ đang biểu tình, họ đứng đầy dọc theo những con đường nhỏ. Chỉ có Jalan Pudu là được thông xe để xe cộ chạy qua, cảnh sát rất đông, đứng dọc 2 bên đường. Tôi chợt nghĩ rằng ngày hôm nay đi Penang quả là 1 sự đúng đắn, mà nếu có ở lại KL thì chắc tui cũng sắm 1 chiếc áo vàng đi theo đoàn biểu tình cho vui, hehehe.

Áo vàng đứng hết con đường Jalan Sultan, nơi có hostel tui ở hôm qua




Và đây, đứng che hết cả Petaling street nổi tiếng, đâu đâu cũng thấy áo vàng.




Chuyện ko hay lại xảy ra, xe chạy được 15 phút thì dừng gần 1 trạm thu phí ở ngoại ô KL, tui nhớ là nhìn đồng hồ lúc này là 10h40 sáng. Mấy người trên xe lúc này vẫn nằm ngủ ngon lành, họ chẳng biết là có gì xảy ra. Tui nhìn quanh quất thì chỉ có bạn trai người Hoa và 2 cô gái tây đang nói chuyện. Họ nói suốt từ lúc lên xe đến giờ. Lại chờ đợi thiệt là lâu, tui nhìn ra ngoài cửa kính xe thì thấy tài xế đang sửa xe. Nói thiệt là lúc này tui tan nát cõi lòng, bị lỡ bữa trưa, mọi kế hoạch hỏng bét, chiều tới Penang trễ ko biết phải làm sao luôn. Gần 1 tiếng sau thì em tui nó thức dậy và chạy ra ngoài xem thử, đột nhiên nó chạy lên kiu mọi người sang xe. Chuyện gì nữa đây trời.

Mọi người lôi hết hành lý chuyển qua 1 chiếc xe khác cũng của hãng Con Sò, vậy là tính từ lúc này thì tui đã bị trễ gần 3 tiếng đồng hồ, mà lẽ ra là giờ này đã gần tới Penang. Lên xe kia nội thất thì cũng vậy, chỉ khác là trên ghế bành có thêm 1 cái gối, và bên dưới không có đồ gác chân. Cứ hy vọng là xe này đừng bị hư nữa.

Xe Con Sò mới chạy rất là êm nhé, đường đẹp nên xe cứ chạy băng băng cỡ 100 -120 km/h ko à (cái này là thằng em tui nó quan sát). Bác tài xế già người Hoa chạy xe nên tui thấy an tâm phần nào, vì tui tin tay nghề vững chắc của bác ấy. Xe chạy được cỡ 1h45’ thì dừng lại tại 1 trạm dừng chân cho mọi người xả xì trét, chỗ đó chỉ là 1 khu wc và mấy cái lều gỗ bán trái cây cho du khách ăn dọc đường. Vì bị lỡ bữa trưa, tui chạy vô kia đi dạo xem có bán gì ăn ko, kết quả là chỉ toàn trái cây, mà trái cây thì không thể thay thế thức ăn trưa. Thôi thì đành lên xe gặm sandwich vậy, bữa trưa khám phá ẩm thực ở Penang đã hoàn toàn bị phá sản.







Xe chỉ dừng đúng 10 phút rồi chạy, 2 thằng nhóc nhà tui còn đang lang thang nơi nào, nghe bạn Song Song gọi lên xe, chúng cong mong ra chạy. Haha, cuối cùng cũng tới kịp chiếc xe, Penang thẳng tiến.
Xe chạy ngang qua 1 thành phố với cái tên quen quen: Ipoh, vượt núi, băng đèo, qua cả những cơn mưa bất chợt dọc đường, Penang ngày càng rất gần, rất gần chúng tui. Khung cảnh dọc đường rất đẹp nên tui ko bỏ lỡ bất kì 1 khung cảnh nào, chúng lần lượt được ghi vào tâm trí tui. Chợt tui thấy 1 hình ảnh quen thuộc mà mấy bữa nay ngày nào cũng gặp trên Internet, ôi Penang Bridge kia rồi, tui reo lên mừng rỡ.
Trước khi qua cầu Penang để đến được với đảo, xe bus Con Sò phải vượt qua 1 trạm thu phí với hàng loạt bảng ghi là Touch n Go.




Và đây, xe bus lăn bánh lên cây cầu vượt biển dài 13,5km.




Penang à, cuối cùng ta cũng đến được với em!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét