Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Malay 2012 - Ngày 1: Chạm ngõ Malaysia - Phần 2

------------------------------------------------

Người nhiệt tình thứ hai ở Masjid Jamek Station

Trước tiên là nói 1 chút về tàu điện, họ có nhiều tàu như LRT và Monorail. Em nào cũng là tàu, nhưng cái LRT nhà mình hay kiu là tàu điện ngầm còn Monorail thì nó là 1 cái tàu có 2 toa đi trên không. Nói vậy thui chứ cái tàu điện ngầm – LRT – kia nó vẫn có đoạn đi trên không đấy nhé.

Đây là cái map tui sưu tầm từ anh Gúc Gồ nè, ko phải hình của tui nhé:


Đi tàu thì phải lại cái máy mua coin và nó nhả ra 1 cái đồng xu màu xanh. Em nó đây ạ, xí nhoa, cái bàn tay xấu xí trong hình là của thằng bạn tui chứ hem phải của tui, tay tui đẹp lắm cơ:


Tui thấy cái coin này nó hay quá, bé xíu xiu mà khi quét vào máy thì cánh cửa nó mở ra cho mình qua. Bạn nhớ cầm chắc nó nhé, nếu rớt là tiêu đời đó, vì khi đến bạn còn phải trả lại nó để được thoát ra ngoài nữa đó.

Vào được trong rồi, tui chuẩn bị điên tập 2 đây. Số là nó chia ra 2 bên là Platform 1 và Platform 2 để lên tàu đi theo 2 hướng ngược nhau; tui cần đi đến ga Masjid Jamek nên phải đi bên phía có chữ Gombak. Tui cứ tưởng nó y như bên Sing, 2 tàu nó cùng nằm trong 1 tòa nhà nên cứ quẹo đại cái thang bên phía trái. Lỉnh kỉnh ba lô và valy, tui chạy lại hỏi cô người Mã phải tàu này đi đến ga Masjid Jamek hông, bà cô lại xả ra tràng tiếng Mã mà ông cố tui còn ko hiểu huống hồ chi tui. Lại hỏi tiếp mấy chị bịt mặt ngồi phía sau, họ bẩu là đi qua Platform bên kia kìa, bên này đi hướng khác ùi. Trời đất như sắp sập đổ, tui thấy hối hận quá, giờ phải khiêng cái vali xuống cái cầu thang bộ cao ngất ngưỡng, chỉ tội nghiệp cho em tui nó phải khinh 20kg hành lý của tui. Xuống nhìn thấy cái bảng chỉ hướng này là Kelana Laya, Gombak bên mé kia, hix, lại hố hàng. Từ đây rút ra 1 kinh nghiệm vô cùng quý báu cho những ngày sau, chỗ nào tui ko rành, tui sẽ đi trước dò đường và quay lại dẫn mọi người đi. Ôi hận mấy cái thang ở bên xứ Mã quá.

Xuống cầu thang, đứa em thở hổn hển, mồ hôi nó chảy như nước sông Xì Gòn, mai mốt về nhà chắc tui phải vỗ béo cho nó thui, thiệt là có lỗi với nó quá. Cuối cùng rồi cũng lên được cái tàu, nó dư thế lầy:


Từ KL Sentral, đi 2 trạm là ra tới được LRT Masjid Jamek, nhìn quanh quất thì thấy thật là nghèo nàn bảng chỉ dẫn, các thông tin ko có rõ ràng, ko biết hướng mình cần đi là đâu. Tui cần change line ra [ST5] Masjid Jamek LRT mà tìm mãi ko thấy ghi đi hướng nào.
Đây là cái bảng minh họa Platform ở ga Masjid Jamek khi mới xuống tàu:


Quái lạ, tìm hoài mà ko thấy chỗ nào để quẹt thẻ ra vậy kà. Quyết định lần nữa là quẹo qua hướng bên trái, tại vì thấy cái bảng chỉ dẫn nó ghi nhiều chữ hơn, bên còn lại chả thấy thông tin gì hết. Chắc do trời còn thương tui hay sao á, tui thấy 1 cô áo thun đỏ từ xa đi tới, tui cứ tưởng cô ấy là nhân viên làm việc ở ga tàu này vì thấy cái thẻ lủng lẳng. Cô này nhìn rất là giống 1 nữ diễn viên người Mĩ: Queen Latifah; tui thấy cô ta đi ngang liền hỏi cách đi tàu [ST5] Masjid Jamek để đến Plaza Rakyat. Cô ta nói là cũng đang định đi đến đó, thế là đi tiến đến bấm cái thang máy và mời gia đình chúng tui vào trước. 4 con người Việt Nam lật đật kéo đống hành lý nặng trịch đi theo cô Mã Lai với 1 sự tin tưởng tuyệt đối.

Có 1 cái tui hơi bất ngờ là cô ta hỏi chúng tui là người Thái Lan hả, tui la lên: ko phải em, nào đâu phải em, em là người Việt Nam 9 cống, ko lai tạp. Tui hỏi cô ta biết Việt Nam ko, Hồ Chí Minh đó; cô ta à ồ và cũng có vẻ như cái em ở KL Sentral, 3 chữ Hồ chí minh sao nghe lạ lẫm dzậy kà. Cô Mã còn dặn tụi tui là phải để ý kĩ hành lý và đeo ba lô ở trước ngực, nhất là khi vào chỗ đông người ở khu phố Tàu lao.

Tui xuống ga ở Plaza Rakyat, với theo từ biệt cô Mã trên tàu điện với biết bao sự cảm kích, và chuẩn bị đối đầu với sự rắc rối mà tui đã nói ở trên. Lúc chuẩn bị ra khỏi ga, tui đang đứng quan sát cách người ta ra như thế nào thì thấy 1 con nhỏ đen thui lui, nó bỏ cái thẻ vào cái lỗ. Kì lạ quá, sao vừng ơi mở ra mà nó ko mở ta, bên cạnh thấy bà con đi hà rầm à. Kế bên có cái quầy, 1 bà bác trùm khăn hoa hòe đứng lên ngó.

Thấy con nhỏ đó pó tay. cơm canh rùi, tui tiến tới định trổ tài cho nó xem, 1 lần rồi 2,3,4 lần, cả nhà đều thử nhưng sao vừng vẫn ko mở cửa ra. Thiệt là quê quá, tui vội chạy lại cái quầy tìm bác kia, bác ơi bác biến đâu mất rồi. Lo quá là lo, chợt thấy bác ấy đứng sau lưng tui.
Ấn tượng ban đầu là cái bà này mặt dữ quá, mặc dù tui chỉ thấy đúng cái mặt của bả thôi. Xử nhỏ kia trước, bác xổ ra 1 tràng tiếng Mã, rồi nó cũng đáp lại 1 tràng. Tới chúng tui, bả hỏi mày mua coin đi từ trạm nào tới trạm nào, tui nói là điểm đến là Plaza Rakyat này, nhưng chị kia giúp tui mua vé tới trạm Masjid Jamek thui. Bác hầm hầm hỏi lại, có vẻ như tiếng Anh của tui làm cho bác Mã bối rồi. Rồi tui đưa cho bác coi cái tờ tui đã in, bác bẩu: giờ mày mới mua có 1 chặng à, phải đưa tao tiền cho mỗi em 1.2RM nữa thì mày mới được thoát khỏi đây. Móc xỉa nào, tui đưa cho bác 5RM luôn, dư 0.2RM bác khỏi thối nhe, kekeke, tui thấy mình thiệt là hào phóng quá.



Lại số hên nữa, ra khỏi cái cửa của LRT Plaza Rakyat là tui thấy ngay cái quầy bán vé xe bus của hãng Konsortium và Transnational, đỡ phải vất vả tìm coi Pudu Sentral ở đâu.


Thế là nhào vô mua vé cho chuyến đi ngày mai lúc 8:30 sáng đi Penang, và còn đúng 4 vé luôn mới ghê.

Người nhiệt tình thứ ba ở Pasar Seni LRT Station

Hành trình vất vả của ngày đầu tiên sắp kết thúc rồi, giờ chỉ còn tìm đường về hostel là xong. Từ tầng hầm của Plaza Rakyat, quẹo trái, đi theo cái hành lang bằng sắt, đi qua luôn ngã 3 sẽ ra được đường lớn là Jalan Pudu. Từ đây quẹo trái đi ngang qua Ancasa Hotel sẽ tới được Jalan sultan, nơi có hostel Backpacker Traveller Inn.
Đây là Jalan Pudu, đi lại chút nữa sẽ thấy bảng tên đường Jalan Sultan


Vừa bước vào con đường Jalan Sultan, 1 không khí sặc mùi tàu đã hiện ra trước mắt. Phía xa xa kia là những quán ăn hấp dẫn đang mời gọi những cái bụng đói meo của chúng tui ghé ăn.




Đi mãi gần nửa con đường Sultan mới tới được cửa hostel. Lại 1 chướng ngại vật nữa là leo lên cái cầu thang bộ cao cao xa xa. Những tiếng thở dài thườn thượt lại vang lên, haizaaaa. Tui càng căm hận những cái cầu thang nơi xứ Mã này.

Checkin phòng xong, nghỉ ngơi ăn uống. Và lại cùng chiến với tàu điện để đến với tháp đôi Petronas.

Sau khi chỉnh trang y phục, mọi người đi ra ga tàu điện Pasar Seni. Lướt qua con đường Petaling street vô cùng nổi tiếng,một không khí náo nhiệt vô cùng, nhưng sẽ dành nó cho buổi chiều ngày thứ 4 khi quay lại KL. Từ đây đi thẳng ra sẽ đến Pasar Seni Station.
Đây là bến xe buýt bên dưới ga Pasar Seni, người chờ xe rất là đông đúc:


Ở chỗ này đúng là bưởi thiệt, tìm mãi ko thấy cái lối nào để leo lên cái tàu trên cao kia. Cũng tại ngay chỗ này, người tốt thứ 3 trong ngày đã xuất hiện , đó là 1 bác già người Hoa đang cầm cái bịch gì đấy đứng đợi xe bus. Có vẻ như bác thấy tui ngó qua lại nên đã biết ý đồ của tui, tui vừa tiến lại gần, chưa kịp mở miệng hỏi thì bác đã khoát tay biểu đi theo. Bác dẫn tụi tui đi vòng lại dọc theo hàng máy tôn màu xanh dương, đến 1 gốc cây. Bác chỉ tui con đường đó đi lên ga tàu điện Pasar Seni đấy. Tụi tui quay lại định cảm ơn thì bác quay lưng đi, tui với theo nói câu “Thank you” với biết bao cảm kích.
Tui cảm thấy mình thật may mắn vì lần đâu đi qua nước bạn mà lại được nhiều người giúp đỡ như vậy.

Leo lên trên ga tàu, tui mua vé đi LRT thẳng 1 lèo từ Pasar Seni đến KLCC, tháp đôi đang đợi tui ở đó.
Một khung cảnh điều hiêu nhìn từ gà Pasar Seni, lúc này đồng hồ chỉ hơn 6h tối:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét