Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Malay 2012 - Ngày 2: Gian nan để đến với Penang - Phần 3

 ------------------------------------------------


Chiều muộn vãn cảnh Dharmikarama Burmese Temple

Từ Lebuh Chulia bạn có thể bắt xe bus số 101 để đi thăm chùa Wat Chaiya Mangkalaram –gọi là chùa Phật Ngủ cho đơn giản/Dharmikarama Burmese Temple – tui gọi là chùa Thái, 2 cái chùa này nằm đối diện nhau.

Khi lên xe bus 101, tui đưa cái hình chùa trong bản đồ cho bác tài coi, bác hỏi “muốn đi sleep buddha hả”, xong xé vé lấy tiền bỏ vô hộp. Tui qua Penang ko biết đường xá chi hết, cứ nhắm mắt đi đại chứ ko biết khi nào tới chùa Phật ngủ nữa; thế nên tui dặn bác tài là “ khi nào tới chùa đó bác gọi giùm nhà cháu nhe”, bác cứ OK OK, thật là dễ xương.
Ở Penang cũng có xe hơi và Honda, nhưng cái cảnh kẹt xe hình như tui ko thấy. Chỉ thấy đông đúc khi nào xe ngừng đèn đỏ, và 1 chốc lát sau thì lại đường thông hè thoáng. Bầu không khí thanh bình đó làm cho tui không thể nào quên Penang.

Xe bus càng lúc càng đông, do buổi chiều người ta đi làm về. Xe chạy được cỡ 15 phút thì có 1 nhóm các anh người Mã lên xe, không phải tui kì thị họ đâu, nhưng mỗi lần đứng gần các anh đen đen là lại có 1 mùi đặc biệt, mũi tui thì lại quá nhạy cảm với mùi, nên đứng gần họ tui ko thể thở nổi. Nhưng các anh ấy cũng tốt bụng lắm đấy. Xe thì đông mà ồn ào quá, tui sợ khi tới nơi bác tài kêu không nghe; nên tui chỉ vô hình và nói với anh đứng kế bên khi nào đến đó kiu giúp tui. Anh này khổ nổi ko biết tiếng anh, xoay qua khều anh bên cạnh. Anh kia vượt chướng ngại vật chồm qua hỏi tui cần gì. Hehe, tui lại chỉ vô cái hình trên bản đồ, anh ấy bảo “chúng tui cũng đang tới đó”, thế đấy,đi đâu cũng vậy chỉ mở miệng ra hỏi thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Tới 1 chỗ đèn đỏ, bác tài ngừng cái két, bác la to lên “Sleep Buddha tới rồi”, còn các anh kia thì chỉ chỏ bảo tụi tui xuống xe đi. Từ chỗ đèn đỏ, băng qua đường đi thêm 1 chút là đến ngay chùa Phật ngủ.
Trong hình dưới, phía trái là chùa Phật ngủ, bên phải là chùa Thái.


Dân địa phương gọi chùa Wat Chaiya Mangkalaram là Sleep Buddha, chùa sẽ đóng cửa lúc 6h tối. Vì thế khi đến nơi thì chùa đã cửa đóng then cài, 2 thằng đứng ngoài tìm cách chui vô coi mà ko có lối nào vô. Định xem coi ông Phật nằm dài mà giờ đành lỗi hẹn với Phật rồi.


Đã tới đây rồi ko lẽ bỏ về, thế là nhà tui xông đại vô cái chùa Thái kế bên cũng đóng cửa lúc 6PM, tuy là cửa chính đã đóng nhưng đi lại chút nữa có 1 cái cửa nhỏ vẫn còn đang mở. Vào trong thì thấy mấy anh trên xe bus lúc nãy đi vào chùa, chắc là họ trú ngụ ở đây.

Tui ko biết kiến trúc của ngôi chùa này theo phong cách nào, nhưng vì thấy chùa này nó vàng khè nên cứ gọi là chùa Thái, chứ cái tên kia dài ngoằng nhớ gì nổi.


Từ cửa nhỏ vào trong quẹo phải, bạn sẽ gặp ngay gian chánh điện, đây là bức hình do đứa em chụp, tui ưng ý nhất tấm này








Chú ý nhé: các chùa ở Penang hình như đều đóng cửa lúc 6h chiều, bạn nến có đi tham quan hãy sắp xếp thời gian hợp lý, nếu ko sẽ bị lỡ vỡ kế hoạch như tui.

Xin chia sẻ một số hình ảnh cận cảnh phía trên của gian chánh điện






Tiếp tục chia sẻ với các bạn 1 số hình ảnh bên trong chùa Burmese, 1 cái điện thờ phía bên phải gian chánh điện








Tiếp tục đi sâu vào bên trong chùa Burmese, tui thấy ngôi chùa này quả ko đơn giản, khuôn viên bên trong rộng lớn và thêm 1 số gian thờ khác.





Bên trong chùa có 1 hồ nước nhỏ, giữa hồ nước cũng có 1 điện thờ, muốn vào đó bạn phải tuân thủ những qui định được ghi ở lối vô.






Từ hồ nước đi vào sẽ thấy 1 tòa nhà thế này


Đi lại nữa sẽ có 1 tòa tháp cao, kiến trúc nhìn cũng rất đẹp


Bảng giới tòa nhà đó đây


Chụp chính diện thì tui chỉ có duy nhất 1 tấm này thui


Không biết đây phải chim đại bàng ko


Nhà tui đi vòng vòng tham quan cho đến khi trời mờ tối, những cái bụng đói đang réo gọi, trưa giờ có ăn miếng nào đâu. Thế là tui hối mấy nhóc đi ra lẹ, kiếm chỗ ăn tối.

Một khung cảnh u tịch của chùa Burmese lúc 7h tối.


Anh giữ chùa đợi chúng tui bước ra ngoài rồi khóa cổng lại, cũng tốt bụng ghê đấy. Hết giờ tham quan gần cả tiếng đồng hồ, vậy mà họ vẫn cho chúng tui vào thăm chùa.

Tui biết là khu ăn tối Gurney Drive Hawker Center ở gần đây, thế là quyết định đi bộ ra đó. Tui hỏi anh kia có biết khu đó nằm ở đâu, ảnh chỉ lên 3 tòa nhà cao cao phía xa kia, nói tui là ra Gurney Plaza. Nói thiệt là tui biết tui chít liền, chả biết cái nào là Gurney Plaza nữa. Thế là cắm đầu đi đại luôn, theo hướng cái tòa nhà đó mà đi.

Tìm đường đến Gurney Drive ăn tối, được giúp đỡ nhiệt tình

Bước ra từ chùa cổng Burmese, quẹo phải, đi 1 chút xíu sẽ thấy 1 con đường cắt ngang. Sau đó quẹo trái, đi vào 1 cái ngõ nhỏ đâm thẳng ra bờ biển chính là biển Gurney Drive. Đi dọc theo bờ biển về phía trái chính là trung tâm ăn uống nổi tiếng ở khu này. Để cho bạn dễ hình dung, tui sẽ chụp 1 tấm ảnh từ Gúc gồ máp:


Ra tới bờ biển thì bí lối luôn, nhìn quanh quất chả biết cái chỗ ăn tối nó nằm ở đâu nữa. Có 2 anh chị kia đang ngồi tâm sự, tui liều chạy lại hỏi thì họ lắc đầu nói gì đó bằng tiếng Mã, cô gái trông có vẻ tức tối vì bị phá đám, hahaha. Tui tiếp tục hỏi 1 ông bác người tàu, bác ấy chắc nói tiếng anh ko rành nên tui nghe mãi mà chẳng biết bác nói gì, nhìn động tác thì thấy bác chỉ tui đi về phía mũi đất ở xa kia, nơi có ~ ánh đèn điện sáng rực.

Đi tiếp một chút, có 1 bác nữa chạy theo gọi chúng tui, thì ra bác ấy gọi lại chỉ đường, bác nói là: ông bạn của bác mới nói với bác rằng nhà chúng tui đang đi tìm cái Gurney food court, bác vội dí theo tui để chỉ cho đường đi. Ôi sao bác đáng iu thế. Giọng tiếng anh pha tiếng hoa của bác rất là khó nghe, nhưng tui cũng đủ hiểu là bác chỉ đi hết bờ biển là sẽ thấy khu ăn tối. Chân thành cảm ơn sự nhiệt tình của bác.

Tui tiếp tục đi 1 quãng nữa, gặp tiếp 1 bác trai đang tập thể dục. Bác hỏi chúng tui là người Thái hả, cái điệp khúc người Thái lặp lại trong những ngày chúng tui ở Malay, không hiểu sao ko ai hỏi tui là người Việt Nam, tự ái dân tộc nhé các bạn Mã. Được cái bác này cũng tốt bụng ko kém, bác bảo bác đang đi về phía Gurney Plaza, chúng bây cứ theo bác là sẽ được ăn thôi .

Bác trông giống người Tàu, nhưng hỏi ra thì bác là người Thái, đang tạm trú ở hotel trong Gurney Plaza chắc là đi nghỉ mát. Bác hỏi tụi bây người ở đâu tới, đi du lịch hả, có ai dẫn đi ko blap blap…. Bác hỏi gì mặc bác, chứ giọng bác tui nghe ko nổi luôn; tui cứ yes yes, câu nào nghe được thì trả lời, ko thì cứ gật gật đại. Sau chuyến này về phải đi học thêm tiếng anh quá.

Đi 1 lúc thì đến Gurney Plaza, bác tưởng chúng tui tìm cái Food Court ở đây nên bảo nhà tui chui xuống tầng hầm đi, có cái nhà hàng ở dưới. Tui nói là tui muốn ăn bên ngoài cơ, thế là chào bác chúng cháu đi tiếp ạ. Bác còn với theo dặn dò là ăn xong, chui vô Plaza này, đi ra phía ngoài tìm bus về George Town nhé.

Đi 1 chút xíu là tới ngay 1 khu nhộn nhịp với nhìu dãy bán thức ăn, tui biết ngay nó là Gurney Drive Hawker Center nổi tiếng:


Biết bao nhiêu là thức ăn hấp dẫn đang réo gọi mấy cái bụng đói của mọi người


Tui đã nghiên kíu từ trước, cái món tui muốn thưởng thức nhất là Fried Oyster, tức là hào chiên bột. Thế là phân công cho nhóc em đứng xếp hàng mua, tui thì đi kiếm chỗ ngồi. Khu đó nó đông nghịt, phải nhanh tay lẹ mắt mới có bàn ngồi, ko thì phải ăn đứng đấy.


1 hàng dài dằng dặt người xếp hàng đứng mua Fried Oyster, họ có 3 giá: 6,9 và 10 RM/ dĩa


Mọi người đói quá nên mãi ăn mà quên chụp hình các món ăn.
Cảm giác đầu tiên, món hàu chiên này giống như bột chiên, ăn cảm nhận bên trong có trứng, bột. Thêm nước chấm chua chua ngọt ngọt rưới lên nữa là ngon tuyệt cú mèo. Chưa đầy 30 giây dĩa Fried Oyster đã nằm gọn trong bụng mọi người, haha.

Tui quyết ăn 1 bữa cho hoành tráng nên mua thêm 1 dĩa Char Wey Teow – tui gọi là hủ tiếu xào tôm, rồi lại thêm 1 dĩa Fried Oyster ăn cho đã thèm, cuối cùng làm tráng miệng bằng 1 chén chè đá tên là Ice Kacang (2.5RM). Em tui thì nó làm 1 tô Wan tan mee, trông có vẻ cũng ngon, hix, tui chưa được thưởng thức món này.

Ăn uống no nê, chui vô Gurney Plaza ngắm nghía cho đã mắt rồi đi ra ngoài đón xe bus. Tui sợ trễ giờ nên thấy 1 chiếc xe số 303 trờ đến, nhảy lên hỏi đại coi có về Love Lane ko, bác tài bảo là ko có nhưng sẽ dừng gần đó cho đi bộ vô. Thế là lại đi, và lại dừng ở ngõ ngách nào chả biết – là Lebuh Muntri, coi bản đồ thì đúng là con đường kế bên Love Lane thiệt. Đi trong 1 ngõ tối tĩnh lặng đến rợn người, cuối cùng cũng về được hostel, kết thúc 1 ngày mệt nhọc tại đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét